MUA NHÀ - NAM CAO
I. ĐỌC – HIỂU (6,0 điểm)
Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu:
MUA NHÀ (Nam Cao)
(Tóm lược phần đầu truyện: Nhân vật tôi tâm sự với anh Kim- một người bạn, về nỗi bực tức, hối hận, ê chề của mình sau khi mời các bạn đến chơi nhà. Đó là một cái lều ẩm thấp, tối tăm, bẩn thỉu. Trong nhà, con bé lớn ốm, nằm trên cái võng nhuộm nâu, căng từ đầu nọ đến đầu kia, chắn cả lối đi, dưới chân nó là vũng bùn to tướng được tạo ra từ bãi nôn của nó quện với nền đất. Thu xếp mãi, ngôi nhà cũng chỉ đủ chỗ cho cho bốn người ngồi trên giường và hai người còn lại phải “đứng cho mát”, vợ anh ta phải bế đứa con út sang nằm nhờ nhà hàng xóm. Anh không khỏi hổ thẹn khi so sánh với những lần đến thăm nhà của các bạn, những ngôi nhà rộng rãi và tiện nghi. Nhân vật tôi biết mình còn khổ nữa vì không đủ tiền làm nhà. Một tai nạn xảy ra, đó là cơn bão tháng chín bất ngờ ập tới khiến ngôi nhà bằng tre ọp ẹp ụp xuống như một người già khuỵu gối không thể đứng lên được nữa, vườn cau và mía sắp thu hoạch cũng bị mưa bão tàn phá. Đúng lúc ấy thì một người thua bạc mời anh mua ngôi nhà gỗ của ông ta với giá ba trăm bạc. Đó là một cái giá rất hời. Người bán nhà là người nhiều công nợ, lại góa vợ, một mình nuôi hai con nhỏ và mới thua xóc đĩa đến hai trăm bạc. Bị chủ nợ đòi rát quá, anh ta đành phải bán nhà để trả nợ và lấy vốn chơi hòng gỡ gạc. Nhân vật tôi không muốn lợi dụng lúc người kia lâm cảnh khốn cùng để mưu lợi cho mình nên khuyên nhủ người kia. Nhưng người kia đã quyết tâm bán nhà, nếu anh không mua, họ cũng bán cho người khác. Đang cần nhà, nhân vật tôi đã huy động hết số tiền anh có và vay lãi để mua.)
[…]Chưa có thợ. Sau ngày bão, thợ làm nhà bận lắm. Cái nhà ba bốn hôm sau vẫn chưa dỡ được. Một người bà con với tôi, một buổi tối đến nhà ông nhạc tôi mà bảo tôi:
– Anh nên liệu dỡ phắt về. Ba trăm bạc của anh, nó nướng hết cả rồi. Vừa ở nhà ra chúng nó biết nó có một số tiền to, chúng nó đã thịt cu cậu hơn trăm bạc. Cu cậu còn nhiều nợ lắm. Vườn cũng cố mất rồi. Nếu anh không dỡ nhà ngay, nó thua quá, đi đâu mất sợ lôi thôi cho mình.
Có thể. Nếu tôi chậm dỡ, sợ người khác hớt tay trên. Đã đành rằng mình mua bán có làm văn tự. Nhưng tiền tôi đã cạn. Không lẽ lúc ấy còn kiện nhau. Vậy tôi phải cố thuê cho được thợ. Chỉ ngày mai là dỡ luôn.
Ngày hôm sau. Chúng tôi đến nhà hắn thì thấy hắn đang nằm thườn trên một cái giường tre, chiếu rách và bẩn thỉu. Đứa bé ngồi ngay dưới đất ôm lấy cái chân giường, rên. Nó đau bụng từ sáng sớm. Đứa con lớn vừa cạu nhạu vừa đấm lưng em thùm thụp. Tôi chào hắn. Hắn khẽ hé môi đáp lại chúng tôi nhìn nhau ngượng nghịu như hai kẻ thù nhìn nhau. Sao lại thế? Tôi không dám nhìn lâu hai đứa con của hắn. Hình như tôi thẹn với lòng tôi thế nào….
Tôi nhìn xuống đất mà bảo hắn:
– Bác làm ơn cho tôi dọn đồ đạc để cho người ta dỡ….
Hắn cười chua chát:
– Đồ đạc thì có gì mà dọn? Chỉ có một cái giường này. Cứ quăng bố nó ra ngoài kia cho tôi, rồi dỡ đi.
Hắn đứng dậy mà bảo con:
– Chúng mày cũng đứng lên. Sang nhà bác Vi nằm nhờ.
Con chị phải quát, gắt gỏng với em một lúc, hai đứa mới lếch thếch cõng được nhau sang nhà bác Vi. Vẫn một đứa lạu bà lạu bạu, một đứa oằn oại rên la. Thợ trèo lên mái, dỡ gianh quăng xuống. Tôi ngồi ở sân, trông họ…
Một lúc sau, chẳng biết đã gửi em cho ai được, đứa con gái lân la gần tôi, xem dỡ nhà. Tôi có dịp trông gần nó. Nó gầy ốm quá. Cổ tay, cổ chân chỉ con con. Mặt chau chau. Quần áo rách lượt thượt. Răng của nó cứ nhe ra một cách thương hại lắm. Tự nhiên tôi ngán ngẩm. Tôi thở dài một tiếng. Rồi tôi buột mồm hỏi nó:
– Từ sáng tới giờ, em đã có gì ăn chưa?
Nó không đáp, chỉ lắc đầu uể oải. Hình như nó đang bận nghĩ ngợi điều gì. Mắt nó nheo lại. Cái mặt nó cứ cau cau. Có lẽ chỉ vì nắng quáng. Nhưng tôi thấy nó có vẻ thù ghét tôi lắm. Tôi nhắc thầm trong trí: ta không mua thì người khác …
Những mè, rui đã xong rồi. Người thợ mộc bắt đầu tháo gỗ. Tiếng dùi đục kêu chan chát. Những tiếng rắn chắc vang lên, lộng óc. Tôi thấy con bé bừng mắt. Nó không nhe răng ra nữa. Đôi môi nó bụm lại. Hai má nó phình ra một chút. Cứ thế, nó chẳng nói chẳng rằng, chạy bình bịch sang nhà hàng xóm. Nó định làm gì vậy? Lòng tôi thắc mắc nỗi lo không rõ rệt. Bỗng tôi nghe một tiếng trẻ con khóc nức nở và hờ:
– Mẹ ơi!…
Tim tôi động một cái giống như bước hụt. Rồi nó đập loạng choạng. Tôi hơi lảo đảo. Bây giờ thì tôi không lẩn trốn những ý nghĩ của tôi được nữa. Tôi ác quá! Tôi ác quá! Tôi phải thú với tôi nhiều rồi…
Phải, tôi ác quá, anh Kim nhỉ. Rồi đây, hối hận sẽ toả một bóng đen vào trong cái nhà mới của tôi, rộng rãi và sạch sẽ hơn cái trước. Những chiều đông lạnh lẽo, một con thạch sùng nấp trên một cái xà ngang, sẽ tặc lưỡi nhắc cho tôi biết: Tôi ác quá! Tôi ác quá!… Nhưng mà thôi anh Kim ạ! Nghĩ ngợi làm gì nữa? Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở. Đâu phải tôi muốn tệ? Nhưng biết làm sao được? Ai bảo đời cứ khắt khe vậy? Ai bảo đời cứ khắt khe vậy?
(Tiểu thuyết thứ Bảy, số 445, ngày 13-8-1943)
PHẦN 1: TRẢ LỜI CÂU HỎI
-
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích trên ?
-
Câu 2. Xác định ngôi kể trong đoạn trích ?
-
Câu 3. Khi đến tháo dỡ ngôi nhà đã mua, nhân vật tôi đã chứng kiến cảnh tượng nhà gia chủ như thế nào?
-
Câu 4. Truyện ngắn “Mua nhà” của Nam Cao viết về đề tài gì?
-
Câu 5: Đâu là triết lí mà nhà văn gửi gắm ở cuối truyện?
-
Câu 6: Hình thức của truyện ngắn có gì đặc biệt?
-
Câu 7: Xác định điểm nhìn trần thuật của truyện:
Trả lời câu hỏi:
Câu 8 (0.5điểm): Nhân vật tôi cảm thấy thế nào sau khi nghe tiếng khóc nức nở và hờ “Mẹ ơi!…” của cháu bé?
Câu 9 (1.0 điểm): Anh/chị có đồng tình với suy nghĩ của nhân vật trong văn bản: “Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở.”
Câu 10 (1.0 điểm): Anh/chị suy nghĩ gì về những điều làm nên niềm hạnh phúc thực sự trong cuộc sống. (thể hiện bằng đoạn văn khoảng 5- 7 dòng)
PHẦN II. LÀM VĂN (4,0 điểm)
Anh/chị hãy viết bài văn (khoảng 500 chữ) phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật trong tác phẩm trên.
Phần viết